孔融

詞語解釋
孔融[ kǒng róng ]
⒈ ?(153-208)東漢文學家。字文舉,魯國(治今山東曲阜)人。“建安七子”之一。曾任北海相,后任少府,因觸犯曹操,降為太中大夫,被殺。善詩文,辭采富麗,有《薦禰衡疏》、《與曹公論盛孝章書》等名篇。明人輯有《孔少府集》。
國語辭典
孔融[ kǒng róng ]
⒈ ?人名。(西元153~208)?字文舉,東漢曲阜人,孔子二十世孫。有俊才,為建安七子之一,漢獻帝時為北海相,世稱孔北海;立學校,表儒術,后拜大中大夫,為曹操所殺。
英語Kong Rong (153-208)?, poet of the Three Kingdoms period
德語Kong Rong (Eig, Pers, 153 - 208)?
分字解釋
※ "孔融"的意思解釋、孔融是什么意思由查信息-在線查詢專業必備工具漢語詞典查詞提供。
相關詞語
- kǒng què孔雀
- qí lè róng róng其樂融融
- kǒng fāng xiōng孔方兄
- róng huà融化
- róng huì guàn tōng融會貫通
- róng hé融合
- qiān chuāng bǎi kǒng千瘡百孔
- kǒng róng孔融
- kǒng róng孔融
- jīn róng jī gòu金融機構
- dǎ kǒng打孔
- jīn róng金融
- lòu kǒng漏孔
- huò kǒng锪孔
- ěr kǒng耳孔
- tóng kǒng瞳孔
- shú miàn kǒng熟面孔
- róng qià融洽
- róng tōng融通
- chōng róng充融
- liǎn kǒng臉孔
- kǒng què líng孔雀翎
- shuǐ rǔ jiāo róng水乳交融
- chā kǒng插孔
- xīn kǒng心孔
- kǒng chì孔熾
- kǒng jiù孔疚
- róng chàng融暢
- hùn róng混融
- yī bí kǒng chū qì一鼻孔出氣
- zuān kǒng鉆孔
- kǒng dòng孔洞